1 thg 2, 2010

Có lẽ vì em yêu anh !


Em không hiểu vì sao, cứ mỗi lần nói chuyện với anh, em lại cảm thấy thoải mái và rất vui.
Em không hiểu vì sao, cứ mỗi lần đọc tin nhắn của anh, em lại mỉm cười.
Em không hiểu vì sao, cứ mỗi lần không thấy anh, em lại rất buồn.
Em không hiểu vì sao, mỗi khi rảnh rỗi, em lại cứ nhìn vào cái điện thoại, xem có tín hiệu có tin nhắn chưa đọc hay không.
Và em cũng không hiểu vì sao, đêm nào em cũng chờ tin nhắn của một ai đó, thậm chí là nửa đêm.
Có lẽ vì em đã yêu anh! Phải không anh?

Có lẽ chỉ em biết, và có thể anh sẽ biết. Nhưng em mong rằng nó sẽ không tiến đến nữa. Em mong nó sẽ chỉ dừng lại ở đây và cứ như vầy mãi. Để em có những lúc vui cười thoải mái, có những lúc buồn vu vơ, có những lúc chờ đợi không kết quả, hay có những đêm mơ về anh. Chỉ thế thôi, em đã vui rồi.

Em không muốn, vì em biết đối với mình như thế là đã quá hạnh phúc rồi. Em không đòi hỏi gì hơn, em không muốn mất đi những gì mình đang có. Em không muốn tiến đến với anh, để rồi một ngày nào đó, anh vụt tan, khiến em đau khổ hay hối hận vì mình đã yêu anh.

Em không muốn mình biết những gì là quá khứ của anh, vì bây giờ anh đã là anh của lòng em. Cho dù trước đây ra sao đi nữa, anh vẫn là anh, em không muốn biết để thất vọng. Và em cũng không muốn anh biết những gì là quá khứ của em, em không muốn anh biết để anh thất vọng và đau khổ. Em muốn mình đẹp nhất trong lòng anh, và anh cũng đẹp nhất trong lòng em. Em chỉ muốn giữ mãi giây phút này. Nó thật ấm áp!

Em sợ giấc mộng này sẽ tan vỡ. Em muốn ở bên anh mãi mãi, nhưng cuộc đời không cho phép, lòng người còn nhiều lo toan. Lòng em chưa yên ổn được vì nhiều nỗi muộn phiền. Duy chỉ những lúc trò chuyện, chơi đùa cùng anh, em cảm thấy mình thật bình yên. Mặc dù chỉ với vai trò là bạn, là một người em. Ở bên anh, em quên đi nhiều chuyện không vui, quên đi mình là ai trong cuộc đời này, quên đi những gánh nặng, những nỗi lo lắng, những nỗi buồn không biết chia xẻ cùng ai.

Em mệt mỏi quá anh ạ, em muốn có một chỗ dựa, và em biết anh là chỗ dựa vững chắc cho em, nhưng em không thể là gánh nặng của anh. Em mong anh vô cùng, nhưng dòng đời trớ trêu quá. Em xin lỗi cuộc đời, xin lỗi anh, xin lỗi ..... vì em đã yêu anh. Vì em đã không thể sống thật với lòng mình ! Điều đó thật quá đau khổ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét